Đổng Anh Lạc đang dương dương đắc ý thì Ninh Hề Nhi đi tới trước mặt cô ta.
Chiều cao của Ninh Hề Nhi không bằng Đổng Anh Lạc, nhưng khí thế của cô thì Đổng Anh Lạc tuyệt đối không sánh bằng!
Một câu cô cũng chưa thèm nói, túm lấy tóc Đổng Anh Lạc!
"A!" Đổng Anh Lạc sợ hãi mặt trắng bệch, hét chói tai.
Ninh Hề Nhi dùng sức kéo mạnh, thừa dịp Đổng Anh Lạc đang sơ sẩy la hét, đưa tay giật áo khoác trên người cô ta xuống!
"Cô làm cái gì đấy? Trả áo lại cho tôi!"
"Chiếc áo khoác này quan trọng với cô lắm à?"
Đổng Anh Lạc nghiến răng nghiến lợi, "Đương nhiên, đây chính là bảo bối của tôi."
Nếu là người khác thì chắc đã bị sự mặt dày của Đổng Anh Lạc làm cho tức điên từ lâu rồi.
Thế nhưng trên mặt Ninh Hề Nhi vẫn treo một nụ cười nhàn nhạt.
Cô tiện tay ném chiếc áo khoác vào thùng rác, rồi vặn một chai nước đổ thẳng lên đó!
Mọi người trợn mắt há mồm khi thấy hành động của cô.