Đổng Anh Lạc nghẹn gần chết.
Cô căm ghét những lời Ninh Hề Nhi vừa nói, nhưng lại không có cách nào phản bác!
"Tôi may mắn hơn người khác, có được một gia đình như vậy, thừa hưởng tướng mạo như vậy, có một người bạn thời thơ ấu tốt như vậy..." Ninh Hề Nhi cười lạnh, khóe mắt cong cong ánh lên sự sắc bén, "Nhưng tôi không cho rằng những điều đó có gì sai. Tôi luôn biết ơn cuộc sống, tôi cố gắng trở thành một người chính trực, lương thiện, tốt bụng, tôi luôn báo đáp những người từng đối tốt với tôi, chứ không phải đi oán trời oán đất hay đi oán trách những người có gia thế tốt hơn, thông minh hơn, có bạn trai tốt hơn tôi."
"Tôi chỉ làm chính mình, làm Ninh Hề Nhi, không vì cô, cũng không dựa vào ai mà sống hết. Nhân sinh của tôi, không cần cũng không tới phiên cô chỉ đạo!"
"Cô đang muốn cả vú lấp miệng em phải không!" Đổng Anh Lạc miệng hùm gan sứa, "Cô không có những thứ đó thì chả là gì hết!"