Hàn Nại Sâm nhìn thẳng anh ta: "Em nói ra, em sẽ nhớ, cũng sẽ làm được!"
Cậu bé còn chưa hiểu thấu nhiều chuyện, nhưng vì sao nhất định phải hiểu hết?
Cậu thích Miêu Miêu như thế, tình nguyện mang hết kẹo bông gòn cho cô bé mà. Thích thì nhích thôi, sao trong mắt người lớn lại tràn đầy vẻ phức tạp vậy?
Ánh mắt sắc bén xen lẫn phức tạp của Kỷ Dạ Mặc liếc qua Miêu Miêu, hắn ở vị trí trên cao rất lâu, mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng đầy khí chất mạnh mẽ, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ khiến Miêu Miêu sợ run lên.
Kỷ Dạ Mặc bất lực thu lại ánh mắt: "Hề Nhi, làm phiền em chăm sóc Miêu Miêu rồi. Công ty còn có việc, anh phải đi xử lý."
Anh ta quay lưng đi, bước chân vô cùng vững vàng, không thể nhận ra rằng cách đây không lâu anh ta mới bị tai nạn xe.
Ninh Hề Nhi cảm thấy, anh Dạ Mặc dường như đem tất cả mọi chuyện giấu trong lòng, thế nhưng gánh nặng trên bờ vai anh quá lớn, cho nên anh ấy tuyệt đối không thể để ai thấy được sự yếu đuối của mình.