"Anh Sâm Sâm xấu xa! Em cũng không muốn anh làm "ông sã" của em đâu!" Miêu Miêu tủi thân rúc vào lòng Ninh Hề Nhi.
Bác sĩ tự ôm lấy mình, người ba mươi tuổi không có bạn gái là anh ta, cảm thấy trái tim thuần khiết lương thiện này đau nhói!
Đồ ăn cho chó độc thân của hai đứa nhỏ yêu sớm này, anh ta muốn đạp tung!
Hàn Nại Sâm cố giữ vẻ mặt đẹp trai ngạo mạn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn chưa mất sự ngây thơ trẻ con, nói chuyện lại như thiếu niên lão thành: "Tớ đã bảo cậu rồi mà, không được ăn nhiều kem quá! Ăn nhiều sẽ bị đau bụng! Đồ ngốc, ai bảo cậu không nghe lời tớ!"
"Này, thằng nhóc quỷ này." Kỷ Dạ Bạch nheo nheo tròng mắt đen: "Nhóc dám dữ với em gái anh à? Muốn ăn đòn có đúng không?"
"Hừ!" Hàn Nại Sâm chống nạnh xách quần: "Em đâu có sai gì đâu! Anh đánh em, là ngược đãi trẻ em, ngược đãi mầm non của Tổ quốc, anh sẽ thấy đoàn luật sư nhà em không bỏ qua cho anh đâu!"