Cô ta cúi gằm mặt xuống đất, chỉ muốn tìm một khe nứt để chôn mình xuống!
Ninh Hề Nhi đi tới bên cạnh cô ta: "Mộc Y Tinh, cô luôn nhắm vào tôi, cũng là bởi cô thích Kỷ Dạ Bạch đúng không?"
Bị nói trúng tim đen, bàn tay Mộc Y Tinh siết chặt váy. Ánh mắt cô ta nhìn Ninh Hề Nhi tràn đầy oán độc.
Chuyện đã tới nước này, cô ta cũng không còn gì để che giấu nữa, bèn dứt khoát lôi sạch sành sanh lời trong lòng ra nói cho rõ mười mươi.
"Từ hồi lớp 10 đến giờ, tôi chỉ thích cậu ấy, ở lớp S, tôi mới là người xứng với cậu ấy nhất!"
"Ninh Hề Nhi, tại sao cô lại chuyển trường tới đây? Tại sao?"
"Cô có biết chỉ vì muốn Kỷ Dạ Bạch nhìn tôi nhiều thêm một chút, ngày nào tôi cũng phải chú tâm cách ăn mặc, giữ gìn dáng vóc, ngay cả cơm cũng không dám ăn nhiều hơn một chút. Tôi hy sinh vì cậu ấy nhiều như vậy, cố gắng nỗ lực nhiều như vậy đấy! Còn cô thì sao? Cô chẳng làm gì cả, vậy mà túm gọn được trái tim cậu ấy, thế có công bằng không?"