"Sợ có người cướp cô ấy đi, vậy thì cậu hẳn phải đối tốt gấp đôi với Hề Nhi." Ngôn Dịch Thâm hỗ trợ cứu cánh vô cùng tinh tế: "Cô ấy xứng đáng có được sự dịu dàng của cậu, cũng như xứng đáng có được sự nuông chiều của cậu."
Kỷ Dạ Bạch phách lối nhướng mày: "Người phụ nữ của tôi, đương nhiên xứng đáng!"
"Hy vọng cậu nói được làm được."
Kỷ Dạ Bạch hừ một tiếng đầy lạnh lùng, nắm chặt lấy tay Ninh Hề Nhi, dẫn cô tới một nơi vắng người hơn.
"Giận dỗi cáu gắt gì với anh?" Hắn nheo mắt lại.
Ninh Hề Nhi lẩm bẩm một tiếng, giống như trẻ con phạm lỗi sai, cô cúi đầu xoắn xuýt đan ngón tay vào nhau.
Không muốn thừa nhận, thật là mất mặt...
"Cố ý làm bạn gái của Ngôn Dịch Thâm để chọc giận anh à?"
Ninh Hề Nhi không nhịn được bèn than phiền trách móc: "Chẳng phải anh cũng đi cùng Mộc Y Tinh đó à?"