Ngôn Dịch Thâm cười sung sướng: "Đúng thế!"
Trời đất quỷ thần ơi!
Cái tên mắt híp chết giẫm này, gì mà giúp cô cơ chứ, rõ ràng đang hại cô đây mà? Nhìn dáng vẻ hốt hoảng khẩn trương của Ninh Hề Nhi, Ngôn Dịch Thâm nói to hơn, dường như cố ý để Kỷ Dạ Bạch nghe thấy.
"Tiểu Hề Nhi, sống chung với một người đàn ông gia trưởng hay bạn trai có tính độc chiếm cao rất mệt mỏi. Tôi cảm thấy, nên tìm một người biết quan tâm, dịu dàng, biết chăm sóc em, cưng chiều em, không nổi giận với em mới đúng."
"Nếu cậu ta không đối tốt với em, thì có thể tìm tới tôi nhé." Ngôn Dịch Thâm mập mờ nói với vẻ rất tình cảm.
Ánh mắt liếc qua cậu Hai nhà nào đó đã sa sầm hết cả mặt mày đứng yên gần đó, Ngôn Dịch Thâm khẽ nhếch môi cười thỏa mãn vì đạt được mục đích.
Ninh Hề Nhi đẩy tay gã ra, thấp thỏm ngoảnh đầu ra sau, đúng y chóc như cô dự đoán, Kỷ Dạ Bạch đang đứng cách đó không xa.