"Ninh Hề Nhi."
Hai người cùng bắt tay, Ninh Hề Nhi bắt đầu quay sang sửa soạn đồ dùng, lại ngó thấy Đổng Anh Lạc hơi trù trừ, dường như cô ta muốn nói gì đó.
"Cậu à, cậu còn có việc gì sao?" Cô hỏi.
Đổng Anh Lạc ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống: "Chuyện này, cậu à, cậu có thể chuyển xuống chỗ phía dưới không?"
"Hả?"
"Tôi muốn ngồi ở đây." Đổng Anh Lạc cất giọng hòa nhã, nhưng lời nói ra thì chẳng dễ nghe là bao: "Cậu ngồi ở chỗ nào, không phải cũng như nhau cả à?"
Ninh Hề Nhi nheo mắt lại.
Hơ, cô ta tưởng cô ta là ai chứ?
"Nếu tôi không nhường thì sao?" Ninh Hề Nhi nhẹ nhàng cười một tiếng, vẻ rực rỡ này, chớp mắt khiến cho nụ cười của Đổng Anh Lạc chẳng khác gì tinh tinh làm dáng.
Đổng Anh Lạc đứng hình một giây, sắc mặt cứng lại, xem ra, cô gái này không phải bánh bao mềm dễ xơi rồi.
"Tôi còn tưởng cậu biết… biết tôi là ai!"
"Tại sao tôi phải biết cậu là ai?"