Giọng nói của hắn, rõ ràng rất thản nhiên, rõ ràng rất nhẹ, nhưng lại tựa như lưỡi dao bén nhọn đâm thẳng vào tim Đổng Anh Lạc.
"Kỷ Dạ Bạch..." Sự đau xót hiện rõ trên khuôn mặt của Đổng Anh Lạc: "Đối với cậu mà nói, tôi chẳng là cái thá gì đúng không?"
Kỷ Dạ Bạch cười, nụ cười này còn lạnh lùng hơn so với khi hắn tức giận nổi đóa lên.
"Đối với tôi mà nói, có một vài người… là duy nhất. Còn vài người khác… là khách qua đường."
Hắn đứng dậy: "Chuyện năm đó, tôi phải cảm ơn cô, nhưng đó cũng không thể trở thành điểm yếu để lợi dụng uy hiếp, kìm hãm tôi. Nếu cô lấy thân phận bạn bè hẹn tôi ôn lại chuyện xưa, vậy thì tôi có thể nói với cô một câu "chào mừng quay trở lại", còn nếu lấy thân phận trên mức bạn bè, thế thì, giữa tôi và cô, không có gì để nói cả."
Trái tim Đổng Anh Lạc cứ như thể đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, rơi thẳng từ đỉnh xuống đáy vực.