Kỷ Dạ Bạch hiểu rõ, cô nhóc ngốc bị mù một thời gian ngắn vì vụ tai nạn xe cộ kia của dì Ninh, cho nên cô hiểu chuyện không thể nhìn thấy đáng sợ tới cỡ nào.
Nhưng một người yếu ớt như cô vậy mà lại có can đảm như thế.
Kỷ Dạ Bạch đột nhiên lao ra ngoài cửa, ông nội Kỷ cao giọng hỏi, "Thằng nhóc mày đi đâu?"
"Đi dạo!"
Ông nội Kỷ trợn mắt khinh thường, "Nửa đêm mười một giờ đi dạo? Thằng nhóc con cho rằng ông đây ngốc chắc? Hừ, cái tính cách quái dị ngược ngạo của thằng nhóc thối tha ấy không biết di truyền từ ai nữa..."
Quản gia nhìn về nơi xa xăm, nhớ tới những sự tích cực kì quang vinh khi ông nội Kỷ theo đuổi bà nội Kỷ, trong lòng cảm khái: cả nhà đều quái dị, thích làm ngược với suy nghĩ của bản thân như thế, không biết sao lại có được vợ nữa?
...
"Mẹ, đừng đi... Đừng!" Ninh Hề Nhi bừng tỉnh, thoát khỏi cơn ác mộng, cả người toát mồ hôi lạnh, ôm chăn liên tục run rẩy.
Mẹ, đừng bỏ con lại một mình...