Tại nhà họ Kỷ…
Kỷ Dạ Bạch bế Ninh Hề Nhi về phòng, sau đó ném thẳng lên giường!
"Ui…" Ninh Hề Nhi sợ hãi co rụt người lại, "Kỷ Dạ Bạch, anh đừng qua đây!"
Đừng qua đây? Nằm mơ à!
Đôi chân dài chậm rãi bước gần tới Ninh Hề Nhi, cơ thể cao to của hắn như mang theo cảm giác đè nén vô cùng mạnh mẽ.
"Thấy cơ bắp của tên đàn ông khác đẹp à?" Nụ cười của Kỷ Dạ Bạch trông còn đáng sợ hơn vẻ mặt cứng như đá ngày thường!
Da đầu Ninh Hề Nhi tê rần, đôi mắt xinh đẹp sáng như sao kia trào lên làn hơi nước mỏng, "Kỷ Dạ Bạch, anh đừng cười như thế…"
"Ha ha…" Kỷ Dạ Bạch lại cười càng đáng sợ hơn, một nụ cười lạnh giá khiến người ta rùng mình.
Ngón tay thon dài của hắn như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ vươn tới cởi từng nút áo sơ mi, động tác của hắn vô cùng chậm rãi, lại tao nhã quý phái như một thước phim quay chậm, cố ý tra tấn tinh thần của Ninh Hề Nhi.
"Anh… Anh… Anh… Anh làm gì thế?"