Ninh Hề Nhi không dám nhìn Kỷ Dạ Bạch và cố chuyển đề tài, "Anh hút thuốc từ bao giờ vậy?" Trong trí nhớ của cô thì cô chưa từng thấy Kỷ Dạ Bạch hút thuốc.
Kỷ Dạ Bạch im lặng một lúc rồi nhướng mày, "Cái này là bí mật."
Ninh Hề Nhi tức giận nhìn hắn.
Kỷ Dạ Bạch cũng không định nói thêm về đề tài này, bèn quàng lấy cổ Ninh Hề Nhi, ôm cả người cô vào khuỷu tay rồi nói đầy ai oán, "Bố em đánh anh đau chết mất thôi, mau bồi thường cho anh nhanh lên!"
"Biết đau thì anh còn đỡ cho em làm gì, đúng là đồ ngốc!"
Ái chà, có phải hắn vừa nghe lầm không? Cô nhóc này lại dám nói hắn là đồ ngốc sao?
Kỷ Dạ Bạch nhéo má Ninh Hề Nhi, "Cái mặt đẹp thế này cơ mà, lỡ mà đánh bị thương ở mặt thì em lại trốn trong chăn khóc phải không?"
Hắn nói rất nhẹ nhàng song lại khiến Ninh Hề Nhi vô cùng cảm động. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi ngước lên, trong đôi mắt cô như có hàng ngàn đốm sáng nhỏ, "Cảm ơn anh đã bảo vệ em."