Dòng máu đỏ tươi từ trên trán Kỷ Dạ Bạch chầm chậm chảy xuống.
Ninh Hề Nhi mặt trắng bệch, "Kỷ Dạ Bạch..."
Cô cắn chặt môi, đôi mắt trong veo nhìn Ninh Cảnh Thâm tựa như một người xa lạ.
Từ khi nào mà người đàn ông dịu dàng, lịch sự đã biến thành một kẻ như thế này?
Ninh Cảnh Thâm đập nhầm người, lập tức trở nên luống cuống, nhưng vẫn bưng cái mác làm bố ra, "Mày đi ra đây cho tao! Mày thấy mày chưa đủ mất mặt với người khác hay sao? Theo tao về ngay!"
"Mất mặt?" Kỷ Dạ Bạch cười, ánh mắt lạnh băng, "Chú Ninh à, giờ thì ai mới là người mất mặt đây?"
Lục Thanh Hà hiểu lời hắn nói, châm chọc lại, "Sao? Cậu Kỷ định mắng cả trưởng bối luôn đấy à?"