Một câu nói đầy mạnh mẽ và khí phách!
Khỏi cần phải nói cũng biết vẻ mặt của Lục Cẩm Cẩm biến đổi đa sắc màu tới mức nào!
"Cô... Rốt cuộc cô là ai!" Lục Cẩm Cẩm tức giận đến mức đỏ bừng mặt, cô ta chỉ tay vào mặt Ninh Hề Nhi: "Cô cô cô... các người..."
"Cô đoán đi cô đoán đi cô đoán đi..." Ninh Hề Nhi làm mặt xấu trêu người cô ta, làm Lục Cẩm Cẩm tức điên.
Kỷ Dạ Bạch khom người, nhỏ giọng nói: "Đùa đủ chưa?"
Ninh Hề Nhi hừ một tiếng: "Sao hả? Đau lòng cho bông hoa đào bé nhỏ của anh chứ gì?"
"Thế mà còn nói là mình rộng lượng... Cái mùi giấm này bốc đến mức cách xa tám trăm mét cũng ngửi thấy được!" Kỷ Dạ Bạch trêu chọc một câu, trong lòng thì mừng như mở cờ...
Ninh Hề Nhi nổi máu ghen chẳng phải có nghĩa là cô rất để ý đến hắn sao?
Cô ghen vậy chứ ghen nữa hắn cũng cam tâm tình nguyện chịu đựng...