Trong phòng lập tức yên tĩnh một cách kỳ dị.
Vài giây sau: "A a a a a!"
Mặt Ninh Hề Nhi đỏ rực như quả cà chua chín.
"Kỷ Dạ Bạch! Tên lưu manh này! Đồ lưu manh!"
Cô lấy gối đầu đập Kỷ Dạ Bạch, Kỷ Dạ Bạch tự biết mình đuối lý nên không đánh trả, mặc cho cô trút giận lên hắn.
Kỷ Dạ Bạch cảm khái: Bộ váy này cũng dễ kéo ghê ta...
"Đừng đánh nữa, không lát em lại đau tay đấy." Kỷ Dạ Bạch ôn tồn dỗ Ninh Hề Nhi, ánh mắt hắn lướt qua bờ vai mượt mà nõn nà của cô mà chỉ cảm thấy khô cả miệng.
Cô còn mặc một chiếc áo lót nhỏ bên trong chứ không đến nỗi lộ hết, chỉ là áo lót bó sát người, ôm lấy độ cong trước ngực cô một cách hoàn hảo, phập phồng lay động theo động tác của cô...
Khụ khụ khụ... Vành tai Kỷ Dạ Bạch đỏ bừng, hắn giữ chặt tay Ninh Hề Nhi: "Nhóc ngốc, anh sai rồi."
Ninh Hề Nhi thở phì phò đạp hắn một cái: "Đồ khốn này! Tránh xa em ra một chút!"