Tuyết vẫn đang rơi, từng bông tuyết rơi xuống đỉnh đầu Kỷ Dạ Bạch, trắng xóa.
Giọng hắn vốn trầm thấp, giờ phút này, trong đêm đông giao thừa, giọng nói ấy như thấm nhuần sắc đêm mịt mù, ẩn chứa sức quyến rũ như ly rượu nồng độ thấp, làm trái tim thiếu nữ của Ninh Hề Nhi rung động.
Cô cắn đôi môi anh đào, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, chăm chú nhìn Kỷ Dạ Bạch.
"Có phải cậu còn thiếu một câu nói hay không..."
"Hửm?" Kỷ Dạ Bạch nhướng mày đầy ngạo mạn: "Này, anh bảo nhé nhóc ngốc, đã đến lúc này rồi, em sẽ không định hỏi anh rằng có thích em hay không đấy chứ?"
Ninh Hề Nhi bị nói trúng nỗi lòng, những vẫn mạnh miệng: "Còn lâu tôi mới nghĩ vậy!"
"Ha ha..."
Tiếng cười trầm thấp của hắn vang lên bên tai cô.
Kỷ Dạ Bạch nâng cầm Ninh Hề Nhi lên, đôi mắt đen thẳm như lấp lánh ánh sao: "Ninh Hề, anh thích em."
Vẫn luôn thích em, từ quá khứ đến hiện tại.