Nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay không ngừng truyền đến, lần này Ninh Hề Nhi thực sự luống cuống: "Cậu đừng làm bừa... Đại Bạch, không muốn..."
Cô vừa gọi Đại Bạch, Kỷ Dạ Bạch liền nheo mắt lại, mỉm cười trêu chọc: "Sợ rồi hả?"
"Cậu đừng đùa giỡn kiểu này được không..." Giọng Ninh Hề Nhi lí nhí như muỗi, Kỷ Dạ Bạch biết là cô hãi rồi, liền thôi không trêu chọc cô nữa.
Điện thoại của Ninh Hề Nhi vang lên lần nữa, cô muốn đứng lên bắt máy, nhưng Kỷ Dạ Bạch không chịu buông tay, cô chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi trong lòng hắn nghe điện thoại.
"Cung Tu?"
Bên kia điện thoại là giọng nói nhẹ nhàng du dương như tiếng đàn của Cung Tu: "Cô đang ở đâu? Tôi đến đón cô về."
"Không cần đâu, tôi biết đường mà."
"Hề Nhi! Hôm nay cô vì Kỷ Dạ Bạch mà chống đối người lớn, sau này có phải còn muốn vì hắn mà xích mích với người nhà hay không? Rốt cuộc hắn ta có gì tốt? Có đáng để cô làm vậy vì hắn không?"