Kỷ Dạ Bạch thấy Ninh Hề Nhi khóc bèn nhíu mày: "Khóc gì mà khóc?"
Cô không biết rằng, thấy cô vẫn an toàn làm hắn vui đến thế nào đâu.
Ninh Hề Nhi dụi mắt: "Cậu vẫn đi được chứ?"
"Chịu thôi, không đi được, cậu hôn tôi đi rồi tôi mới đi lại được." Cậu hai nào đó phát huy kỹ năng đẹp trai không bằng chai mặt vô cùng nhuần nhuyễn.
Ninh Hề Nhi: "..."
Kỷ Dạ Bạch và Ninh Hề Nhi ra khỏi biệt thự của Tam gia, tài xế của nhà họ Hàn đã đứng chờ sẵn bên ngoài, thấy hai người bèn giúp đỡ mở cửa xe ra. Sau đó đưa hai người đến bệnh viện.
Tại bệnh viện tốt nhất của nhà họ Kỷ, bác sĩ Uất Trì xử lý xong vết thương của Kỷ Dạ Bạch mới ra ngoài phòng bệnh.
"Bác sĩ ơi, Kỷ Dạ Bạch thế nào rồi ạ?"
Uất Trì hạ kính mắt xuống: "Cậu ta rất biết cách bảo vệ các bộ phận quan trọng trên cơ thể, chỉ có vài chỗ bị gãy xương, còn lại thì là vết thương ngoài da, tôi đã tiêm thuốc giảm đau cho cậu ta rồi."