Mí mắt giật mạnh mấy cái, dường như có dự cảm không lành nào đó.
Ngón tay khớp xương rõ ràng của Kỷ Dạ Bạch gõ mặt bàn, hàng lông mày dài đẹp đẽ cau lại.
Không phải là hai đứa ngốc nghếch đó đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
...
Buổi tối hơi se lạnh, Ninh Hề Nhi nắm tay Miêu Miêu, cầm lấy đồ đã mua được đi về nhà.
Hai người đi được một đoạn ngắn, đèn đường bỗng chớp lên hai cái, giống như bị trục trặc.
Miêu Miêu hơi sợ hãi, kéo kéo tay Ninh Hề Nhi, "Chị, chúng ta đi nhanh hơn một chút đi."
"Ừ."
Cái bóng của hai người bị kéo ra rất dài, sáng tối xen kẽ nhau, cùng với gió đông xào xạc, làm cảnh tượng này tăng thêm phần đáng sợ.
Lạch cạch…
Tiếng kim loại kéo lê trên mặt đất phát ra âm thanh, ở trong đêm đông khiến người ta sởn gai ốc!
Miêu Miêu sợ tới mức sắp khóc, ôm chặt cánh tay Ninh Hề Nhi, "Chị, em sợ."