Ninh Hề Nhi đập đầu vào người hắn, gào lên, "Tôi còn lâu mới ngốc!"
Kỷ Dạ Bạch trêu chọc hỏi, "Đập đầu như thế có đau không? Lúc nãy não bị chấn động, giờ cậu còn đập đầu như thế, có khi chỉ số thông minh vốn đã chẳng nhiều của cậu tụt xuống âm luôn rồi đấy."
Miệng thì chế nhạo như thế, nhưng bàn tay hắn lại đặt lên đầu cô một cách rất tự nhiên, xoa đầu cô bằng một lực vừa phải.
Ninh Hề Nhi hít hít mũi, "Có hơi đau đau..." Còn chóng mặt, cảm giác toàn bộ thế giới đều đang xoay tròn.
"Lần sau đừng dùng đầu đụng, ngốc!"
"Là cậu nói tôi ngốc trước! Người sai là cậu!"
Nếu là ngày xưa, Kỷ Dạ Bạch sẽ ăn thua bằng được với cô, hôm nay lại chỉ nhếch mép một cái, "Ừm, tôi sai rồi."
Ơ?
Ninh Hề Nhi không kịp phản ứng, trên trán bị hắn hôn nhẹ một cái, cùng với đó là tiếng cười trầm khàn của hắn, "Để bù lại sai lầm, tôi quyết định lấy "thịt" bồi thường..."
Hả?