Ninh Hề Nhi bị hắn ta chọc cho tức đến nỗi chán chẳng buồn tức nữa luôn, trong đầu ngấm ngầm giơ ngón giữa lên với Kỷ Dạ Bạch.
Đờ mờ nhà cậu, Kỷ Dạ Bạch!
Oán hận đeo cặp sách lên, Ninh Hề Nhi đi được một bước thì lề mề ba bước, lê lết đi về phía Tổ thể dục.
Kỷ Dạ Bạch thảnh thơi đi bên cạnh cô, còn ra lệnh giống như thể mình là đại ca: "Con nhóc chân ngắn, cậu không thể đi nhanh hơn chút được à?"
Cậu mới là đồ chân ngắn, cả nhà cậu mới là đồ chân ngắn! Ninh Hề Nhi nghiến răng, nhìn lướt qua đôi chân dài của Kỷ Dạ Bạch, sau đó yếu đuối quay đi.
Được rồi, cô thừa nhận, chân Kỷ Dạ Bạch không ngắn tý nào.
Hừ, nhưng mà… cô còn lâu mới công nhận chân cậu ta dài đâu!
Đến Tổ thể dục, Ninh Hề Nhi đi thay đồ thể thao trước, uể oải lề mề cả nửa ngày, mới đi theo mọi người trong đội huấn luyện chạy chậm quanh sân thể dục.