Nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch đờ ra dễ thương đó của Ninh Hề Nhi, Kỷ Dạ Bạch cau mày, ngón tay khớp xương rõ ràng bưng chén lên, đưa tới bên miệng Ninh Hề Nhi.
"Há miệng."
Ninh Hề Nhi mơ mơ màng màng há miệng ra.
Canh rất thơm, thoang thoảng có mùi thuốc bắc.
Cho uống hết một chén canh, lúc này Kỷ Dạ Bạch mới cảm thấy hài lòng lau tay, sau đó đứng dậy nói, "Đi thôi, đến trường nào."
Ninh Hề Nhi đeo cặp sách, đuổi theo bước chân Kỷ Dạ Bạch, trong lòng nghi ngờ nghĩ, đối xử với cô tốt như vậy, sẽ không phải là có ý xấu gì đó chứ?
...
Vừa đến lớp học, rất nhiều người trong lớp S đều xúm lại chỗ của cô, mồm năm miệng mười hỏi, "Ninh Hề Nhi, sức khỏe của cậu thế nào rồi?"
"Nghe nói cậu đột nhiên sốt cao, hù chết tụi này luôn!"
Ninh Hề Nhi ngẩn ra, không ngờ lại có nhiều người quan tâm cô như thế, mỉm cười đầy khéo léo, cô trả lời, "Tôi không sao."