Hôm sau...
Tia nắng sớm chiếu vào ấm áp và chói mắt, trong không khí phảng phất hơi thở tươi mới đặc biệt của núi rừng, khiến tinh thần người ta sảng khoái.
Ninh Hề Nhi chui ra khỏi chăn, trông thấy Kỷ Dạ Bạch đang ngồi dưới đất nhìn cô chằm chằm với ánh mắt u oán. Cô đề phòng cầm chăn che trước ngực: "Đồ lưu manh! Có phải cậu lại định có ý đồ quấy rối gì với tôi không?"
Kỷ Dạ Bạch mặt mày nhăn nhó: "Tôi không phải lưu manh..." Nếu hắn muốn làm lưu manh thật thì tốt, sao lại cam tâm ngủ trên sàn nhà? Đồ ngốc này không bị hắn ăn sạch sành sanh đến mức không xuống giường được mới là lạ đấy!
"Còn nói dối được nữa à! Mất trí mà còn khốn nạn như vậy, có tin tôi không đưa cậu về khám bác sĩ, bán cậu làm cu li ở vùng núi này không!" Ninh Hề Nhi thở phì phò dọa dẫm.
Kỷ Dạ Bạch nhướng mày: Ôi chao, còn tính cả chuyện bán hắn rồi cơ à?