"Không!" Cô nhóc cất giọng mũi.
Tất nhiên Kỷ Dạ Bạch không tin, giơ tay giữ cằm và quay mặt cô lại. Trên gương mặt nhỏ nhắn thanh tú rõ ràng đang giàn giụa nước mắt, hốc mắt đỏ ửng như con thỏ vậy. Dáng vẻ yếu mềm như không thể chịu nổi nỗi đau nào nữa.
Ninh Hề Nhi xấu hổ lấy ống tay áo lau nước mắt: "Tôi đã bảo không khóc là không khóc mà!"
Cô không muốn bị Kỷ Dạ Bạch nhìn thấy cảnh mình khóc, thật là mất thể diện!
Kỷ Dạ Bạch cười mỉm, hùa theo cô: "Ừ, không khóc."
Ninh Hề Nhi hừ một tiếng rồi hất tay hắn ra, Kỷ Dạ Bạch cũng buồn bực hừ một câu, làm Ninh Hề Nhi sợ tới mức lo lắng hỏi: "Làm cậu đau sao? Hay đầu vẫn còn choáng?"
"Choáng đầu." Kỷ Dạ Bạch phát huy sự mặt dày của mình đến mức tối đa, mở hai cánh tay với Ninh Hề Nhi, vẻ mặt thật thà: "Ôm một cái được không?"
Vậy mà Đại Bạch lại chủ động đòi ôm á? Thật là... đáng yêu chết mất thôi!