Mặt trời sắp lặn, ánh chiều tà ấm áp đan xen trên bầu trời đang ngả tối.
Ngựa xe như nước, thành phố này vẫn luôn ồn ào như thế.
Chiếc Cayanne màu đen giữ khoảng cách bám theo chiếc taxi.
Xe taxi dừng lại trước một khu nhà, Ninh Hề Nhi cầm hành lý đi vào, chiếc Cayanne liền dừng ở ven đường gần đó.
Hóa ra là tới nhà của Thành Du Nhiên.
Kỷ Dạ Bạch thoáng yên tâm, day day huyệt thái dương, lục lọi trong hộp đựng đồ của xe tìm kiếm, rút ra một bao thuốc.
Rất hiếm khi hắn không khống chế được cảm xúc, hôm nay cũng chẳng biết sao lại như vậy, buồn bực vô cùng.
Châm một điếu thuốc, đôi mắt sâu lắng nhìn những khung cửa sổ đã lên đèn, lén thở dài.
Có lẽ đúng là, đến thằng nhóc Hàn Nại Sâm kia hắn cũng không bằng.
Rõ ràng trước đây còn có thể thẳng thắn nói ra những điều trong lòng, trưởng thành rồi sao lại khó mở miệng tới vậy.
"Ninh Hề..." Nhẹ giọng nỉ non cái tên này, "Rốt cuộc tôi nên làm gì với cậu đây..."
...