Kỷ Dạ Bạch nhìn con bé "thanh mai" ngốc nghếch nhà mình mà cong miệng cười.
Con bé ngốc này...
Nói thì cũng đã nói rồi, lại còn "không cho" người ta nghe thấy cơ đấy!
Hắn nhướng mày: "Nếu cậu đã thích tôi nhiều thế thì, tôi không ngại biến giả thành thật với cậu."
What?
Ninh Hề Nhi thảng thốt lùi lại vài bước, cô khiếp sợ, nghi ngờ, bất an và còn có một chút vui vẻ...
Nhưng niềm vui đó làm cô cảm thấy không chân thật, nó vừa tỏa ra bong bóng hạnh phúc thì đã bị cô đập nát.
"Xin lỗi, tôi nói là thích, là thích kiểu bạn bè, thích kiểu thanh mai trúc mã, cậu không nên hiểu sai ý tôi vậy chứ?" Ninh Hề Nhi luống cuống giải thích, né tránh ánh mắt của hắn.
Cô đỏ mặt, hai đầu ngón tay chọc chọc vào nhau, dè dặt bước đến bên cạnh Kỷ Dạ Bạch, sợ hãi hỏi: "Cậu không giận à?"
"Cậu muốn làm tôi giận à?" Kỷ Dạ Bạch bướng bỉnh hỏi ngược lại.
Ninh Hề Nhi lập tức lắc đầu nguầy nguậy, khiến trái tim Kỷ Dạ Bạch lập tức trở nên mềm nhũn.