Tiêu Hi Thần thấy bầu không khí ngày càng đáng sợ, cậu ta lén lút khều ống tay áo Ninh Hề Nhi, "Bạn Ninh, cậu nói xem liệu hai người họ có đánh nhau không?"
"Ồ, chắc không đâu..."
"Một khi đàn ông rơi vào đố kị thì sẽ không phải người nữa... Mà là dã thú!"
Xoẹt...
Ánh mắt của Kỷ Dạ Bạch và Ngôn Dịch Thâm đều hướng về phía Tiêu Hi Thần, cậu ta sợ hãi run lập cập, nép mình lại phía sau Ninh Hề Nhi, "Em em em không nói gì hết..."
Ninh Hề Nhi toát mồ hôi, biết sợ mà cậu ta còn dám nói linh tinh!
"Ngôn Dịch Thâm, hay là anh về trước đi?" Ninh Hề Nhi đề nghị.
Đương nhiên Ngôn Dịch Thâm cầu còn không được, "Được!"
Cuối cùng gã cũng được giải thoát rồi!
Nhưng ai mà ngờ, Ninh Hề Nhi mỉm cười xòe tay ra: "Anh đi thôi, thẻ ở lại."
Ngôn Dịch Thâm: "..."
"Không phải vợ chưa cưới của anh chỉ muốn một cái thẻ thôi sao? Cậu cả nhà họ Ngôn đang tiếc tiền à?" Kỷ Dạ Bạch đứng một bên lạnh lùng chế giễu.