Cái tên ác ma chết tiệt này, đã bắt nạt cô, còn nói không thích cô, ấy thế mà còn muốn quản lý cô? Rõ là đáng ghét!
Trên khuôn mặt đẹp trai của Kỷ Dạ Bạch hiện lên vẻ u ám.
Cô không muốn bị hắn quản lý?
Cũng đúng, hôn ước của hai người bọn họ đã bị hủy rồi, hắn có tư cách gì để quản lý cô đây?
"Tùy cậu, ai thèm quản con ngốc như cậu chứ!" Kỷ Dạ Bạch hất cằm, ngạo mạn nói.
Ninh Hề Nhi thở phì phì lườm hắn một cái, sau đó cô đeo cặp xách lên rồi đi.
Tiêu Hi Thần đứng cạnh thấy hết mọi chuyện, cậu ta không nhịn được tiến lại gần Kỷ Dạ Bạch, "Anh Kỷ, chị dâu nói là anh không thích chị ấy, thế thì anh phải nói to lên, rằng anh thích chị ấy chứ! Anh làm kiêu thế làm gì..."
"Tôi không thích cái kiểu con gái ngu ngốc như này!" Kỷ Dạ Bạch nói năng rất hùng hồn, "Hơn nữa nếu như thích một người thì làm sao có thể lúc nào cũng nói ra miệng được!"