Mộc Y Tinh thật sự bó tay với bà cô họ Liễu này rồi, nhìn cô ta làm gì chứ hả!
Đúng là đồ vô dụng không được cái tích sự gì hết!
Cô Liễu quệt mồ hôi trên trán, ánh mắt liếc nhìn con dấu của phòng giáo vụ trên túi hồ sơ, trong lòng bỗng chùng xuống.
Tự ý sửa điểm của học sinh là chuyện lớn, nếu bị điều tra ra thì công việc giáo viên này của cô ta coi như là đi tong!
"Cậu Kỷ, cậu lên lớp rồi à…" Cô ta mỉm cười với vẻ ton hót.
Kỷ Dạ Bạch hơi nhếch khóe miệng, đường cong từ nụ cười trên khuôn mặt hắn khiến người ta không rét mà run!
"Ồ, cậu Kỷ cầm cái gì thế?"
"Có khi nào thứ này có liên quan đến việc Ninh Hề Nhi có gian lận hay không, chẳng phải cậu ấy nói sẽ lấy được chứng cứ chứng minh sao?"
"Đúng là khiến người ta chờ mong quá đi mất! Thứ trong túi hồ sơ đó thật sự có thể chứng minh Ninh Hề Nhi không hề gian dối sao?"
Nghe tiếng bàn luận xôn xao của cả lớp, Ninh Hề Nhi thầm cắn môi.