Bà Kỷ nói xong liền lập tức đổi hướng quay lưng trở về phòng, bỏ lại hai người con xốc xếch hong gió.
Sắc mặt Ninh Hề Nhi đỏ bừng lên, a hu hu, cô bị sự ngu ngốc của chính mình chọc cho phát khóc thật rồi!
Vốn đã buồn bực sẵn, Kỷ Dạ Bạch trợn mắt nhìn cô: "Cậu tìm đâu ra cái lí do rách nát thế?"
Khiến hắn cũng ngu người theo luôn!
"Cậu còn không biết xấu hổ mà dữ dằn với tôi à!" Ninh Hề Nhi lòng đầy căm phẫn la lên: "Kỷ Dạ Bạch, sao cậu có thể tùy tiện hôn bậy hôn bạ người ta thế! Chúng ta cũng chưa phải người yêu, cậu đang lưu manh đểu giả đùa bỡn đấy hả! Đồ không biết xấu hổ!"
Nghe một tràng chỉ trích, sắc mặt Kỷ Dạ Bạch càng lúc càng khó coi.
Hắn chậm rãi áp sát Ninh Hề Nhi.
Ninh Hề Nhi co rúm lại, cô cảm nhận được nhiệt độ ấm áp cùng hơi thở trên người hắn, chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh tới khó hiểu.
Ừm... Có phải tim của cô có vấn đề rồi không? Tại sao Kỷ Dạ Bạch càng tới gần, trái tim cô càng đập nhanh vậy!