Khó chịu đá mấy hòn sỏi ven đường, Ninh Hề Nhi trong cơn giá rét sụt sịt đỏ cả mũi, cô quơ nắm đấm nhỏ: "Kỷ Dạ Bạch! Đừng để tôi thấy cậu, tên khốn nhà cậu, cầm thú, ác ma, biến thái..."
Lạnh quá, lại còn tối nữa...
Ư, chỗ này rốt cuộc là đâu?
Cô nên làm thế nào để quay về thành phố đây.
Từ phía xa xa truyền đến một loạt tiếng kêu gào đáng sợ, Ninh Hề Nhi tự ôm chặt lấy mình.
Không phải là thú hoang đó chứ?!
Ngay lúc cô đang run lẩy bẩy, tiếng chuông điện thoại di động reo lên…
"Chạy ngay đi, trước khi.... Mọi chuyện dần tồi tệ hơn..."
Cô luống cuống tay chân kéo về nút nghe máy: "A lô?"
"Ninh Hề Nhi! Bây giờ cậu đang ở đâu?"
"Tôi cũng không biết..." Giọng nói này có chút quen tai.
Ninh Hề Nhi liếc màn hình di động, hiển thị trên màn hình là… Cung Tu!
Giọng Cung Tu lộ vẻ nôn nóng: "Gửi định vị cho tôi! Tôi nghe Ngôn Dịch Thâm nói cô mất tích, cậu không bị thương ở đâu chứ?"