Kỷ Dạ Bạch: "..."
Có người nào bỏ nhà đi mà phổng mũi nói đầy tự hào như vậy, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến đấy!
Đôi mắt đen từ từ nheo lại hoài nghi: "Cậu mấy tuổi rồi? Còn muốn bày trò làm loạn gì nữa?"
Con nhỏ này có hơi buông thả tùy hứng quá rồi!
Ninh Hề Nhi cũng ấm ức: "Tôi không bày trò làm loạn! Tôi rất nghiêm túc! Đang nghiêm túc bỏ nhà ra đi!"
Chẳng hiểu nổi con nhỏ này, giống như cô ta đang mắc phải tội trạng tày trời nào vậy.
Kỷ Dạ Bạch nhếch môi cười lạnh lùng: "Chỗ này cách nhà cậu còn chưa tới 5 cây số, bỏ nhà ra đi gì chứ, đang diễn hài đấy à?"
"Ai cần cậu quan tâm!" Cô gái mất hứng bĩu môi.
Sắc mặt Kỷ Dạ Bạch tối lại, sa sầm khó ở, hắn đi tới chỗ cái xe, vứt hết tất cả thú bông xuống hàng ghế sau, rồi quay lại nắm chặt cổ tay Ninh Hề Nhi, mở cửa xe, kéo cô vào ghế phó lái!
Chân dài rảo bước ngồi vào ghế lái, khởi động cho xe chạy!
Chiếc xe lao đi nhanh như tên bắn.