Hắn xụ mặt, dáng vẻ vô cùng hung dữ.
Ninh Hề Nhi ấm ức nói: "Tôi còn chưa gắp được con thú nhồi bông nào cả..."
Kỷ Dạ Bạch khoanh tay trước ngực, bĩu môi dè bỉu: "Lúc nào không vui cậu cũng đi gắp thú, đến bao giờ mới sửa được thói quen này thế?"
Vừa làu bàu lải nhải, hắn vừa cúi người xuống, nghiên cứu cái máy gắp thú một chút, hất mặt nói: "Tránh ra, để tôi gắp giúp cậu."
Ninh Hề Nhi ngoan ngoãn nhường chỗ cho cho hắn: "Cái này khó gắp lắm đấy..."
Kỷ Dạ Bạch cười khinh khỉnh: "Do cậu ngốc thôi!"
"Ờ..."
Ninh Hề Nhi quay sang bên, vừa khéo nhìn trọn khuôn mặt đẹp trai khó tin của hắn.
Những đường nét trên gương mặt nghiêng nghiêng của hắn vừa rõ ràng lại sắc nét, lông mi dài vô cùng, phủ bóng mờ lên đôi mắt đẹp đang chăm chú.
Người con trai lúc nghiêm túc tập trung, luôn mang vẻ quyến rũ đặc biệt.
Hắn lắc lắc thử tay nắm, chọn một góc độ buông cần gắp, gắp lấy một con thú bông!