Ninh Hề Nhi gào hụt hơi: "Tôi nhờ cậu đăng cái này à? Sao cậu viết linh tinh thế hả!"
Kỷ Dạ Bạch trưng ra vẻ vô tội, giơ ngón tay thon dài lên: "Tôi không điều khiển được tay mình. Do tay tôi viết đấy, không phải tại tôi đâu. Hình như tay hơi run run gõ chệch một phát..."
"Run cái khỉ khô!" Ninh Hề Nhi lớn tiếng la lên, cô quơ quơ nắm đấm nhỏ đánh về phía Kỷ Dạ Bạch!
Kỷ Dạ Bạch ung dung lùi về sau một bước, chân hụt mất một bước, Ninh Hề Nhi cứ thế trơ mắt nhìn mình sắp cạp đất...
Bất ngờ có một đôi tay giữ lấy hông cô, đặt ngay trên eo cô, khiến cô nhào vào vòng tay hắn.
Bốn mắt nhìn nhau...
Ánh mắt Kỷ Dạ Bạch sâu thăm thẳm, tựa như biển sao mênh mông chốn chân trời, thong dong nhìn cô, phản chiếu bóng hình Ninh Hề Nhi trong mắt.
Ninh Hề Nhi tựa vào khuỷu tay mạnh mẽ của hắn, ngước đôi mắt to tròn trong veo, cô khẽ chớp mi, chỉ cảm thấy đầu óc nhất thời trống rỗng.