Chu Điềm Điềm nghĩ rằng Ninh Hề Nhi sẽ đồng ý. Dù sao đều là bạn bè cả, chuyện gì cũng dễ du di cho qua mà.
Đáng tiếc, mọi thứ đều không như cô ta nghĩ.
Đôi mắt Ninh Hề Nhi chớp lên ánh sáng gì đó, đôi môi hơi cong lên, nở nụ cười rạng rỡ, "Xin lỗi, không được."
Không cần nói Chu Điềm Điềm mất mặt thế nào. Khuôn mặt cô ta như co rúm lại, ánh mắt nhìn Ninh Hề Nhi quả thật… một lời khó nói hết.
Sao cô gái này có thể từ chối cô ta dứt khoát như thế chứ?
"Nhà tôi dạy tôi phải hiền lành, nhưng hình như chưa bao giờ dạy tôi phải làm thánh mẫu. Đối với những cô gái ngấp nghé chồng tôi, tôi nghĩ không cần thiết phải thể hiện lòng bao dung." Ninh Hề Nhi cười tươi như hoa, sau đó hất tóc nói, "Tạm biệt."
Ninh Hề Nhi khoác tay Kỷ Dạ Bạch đi ra khỏi quán ăn, từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn Chu Điềm Điềm đến một cái.