Đôi môi mỏng vẫn đượm ý cười, nhưng khí thế mạnh mẽ toát ra từ người hắn lại không cho phép bất cứ ai khinh thường.
Mấy tên nam sinh ước lượng thể hình của bọn họ với Kỷ Dạ Bạch, sau đó nhục nhã… bỏ hành lý trong tay xuống.
"Chúng ta đi!"
Kỷ Dạ Bạch nhướng mày, "Đứng lại."
Đám nam sinh sững lại theo phản xạ có điều kiện.
Kỷ Dạ Bạch hất cằm về phía hành lý của mình, nụ cười châm chọc hiện bên khóe môi, "Các anh à, phiền các anh mang hành lý của tôi tới 7321, tôi tin rằng các anh khóa trên nhiệt tình sẽ không từ chối tôi đâu nhỉ?"
Bọn họ giương mắt nhìn nhau, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, sau đó không hẹn mà cùng nhấc hành lý của Kỷ Dạ Bạch lên.
Mãi đến khi đưa hành lý đến nơi, bọn họ mới giật mình nhận ra, tại sao bọn họ phải nghe lời tên thư sinh đó?
Nhìn mấy tên nam sinh khệ nệ vác đồ cho Kỷ Dạ Bạch, Ninh Hề Nhi quả thật bó tay rồi.