Như để chứng minh những gì hắn nói là đúng, đu quay khổng lồ phát ra những âm thanh "kẽo kẹt, kẽo kẹt" cùng tiếng ma sát chói tai.
Ninh Hề Nhi thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xem xét, nhìn xong muốn khóc luôn, giờ bọn họ đang ở điểm cao nhất của đu quay khổng lồ.
Tất cả mọi thứ đều trở nên nhỏ bé đến mức có thể thu gọn vào trong tầm mắt, không sót một thứ gì.
Nếu mà ngã từ chỗ này xuống thì chắc chắn cô sẽ biến thành một đống thịt nát.
"Hu hu... Kỷ Dạ Bạch, làm sao bây giờ? Liệu chúng ta có bị rơi xuống không?" Cô ôm chặt eo Kỷ Dạ Bạch theo bản năng, e rằng đến chính cô cũng không biết rằng, trong lúc nguy cấp cô sẽ ỷ lại vào Kỷ Dạ Bạch tới vậy.
Mặt Kỷ Dạ Bạch đơ ra: "Cuống cái gì! Bình tĩnh chút đã!"
"Nhưng... Nhưng mà tôi sợ!"
Chỗ này quá cao! Ninh Hề Nhi chỉ cảm thấy choáng váng, cái mạng nhỏ của cô cũng sắp bị dọa bay mất rồi.
"A... đu quay khổng lồ này bị làm sao vậy?"
"Sắp chết, sắp chết rồi, cứu tôi với!"