Nguyễn Tây Hạ cảm nhận thấy một thứ gì đó nóng bỏng rơi trên cổ mình.
Trái tim cô lập tức nhói lên.
"Này, người ta nói nước mắt đàn ông không dễ rơi, anh làm sao vậy? Đừng khóc nữa đừng khóc nữa... ôi ôi, ngoan nào, xoa xoa đầu, xoa xoa đầu nhé!"
Thực ra Nguyễn Tây Hạ không biết cách dỗ dành người khác cho lắm, cô dỗ vài câu khô khan, cứng nhắc giơ tay lên vuốt tóc Kỷ Dạ Mặc.
Tóc anh rất ngắn, được cắt rất gọn gàng, sờ lên có thể cảm nhận được sợi tóc đâm vào tay.
Kỷ Dạ Mặc nâng mặt cô lên, mắt vẫn đỏ hoe: "Tây Hạ, em có thể nói cho anh chuyện năm đó rốt cuộc là như thế nào không?"
Nguyễn Tây Hạ quay mặt đi: "Em không muốn nhắc đến..."
"Trả lời anh!"
Thái độ của anh rất kiên quyết, Nguyễn Tây Hạ cau mày, tức giận nói: "Em ở nước ngoài bị người ta hãm hại, ngủ với một thằng đàn ông, sau đó mang thai. Do bị bỏ thuốc nên em không biết đối phương là người nào, cũng không biết cụ thể quá trình. Anh còn muốn hỏi gì nữa?"