Ninh Hề Nhi kinh ngạc trợn tròn mắt, cô nhìn Kỷ Dạ Bạch ngay trước mắt mà không tin nổi vào mắt mình.
Tên khốn nạn đáng ghét này!
Không phải là hắn ghét cô lắm sao? Tại sao lại hôn cô?
Kỷ Dạ Bạch như nhận ra cô đang thất thần liền cắn lên môi cô một cái, khiến Ninh Hề Nhi phải rên rỉ, đôi mắt tròn xoe rơm rớm nước mắt vô cùng đáng thương.
Mùi vị của cô quá ngọt ngào khiến Kỷ Dạ Bạch gần như mất khống chế, kìm lòng không được mà càng hôn sâu hơn...
"Ưm ưm..." Ninh Hề Nhi quơ quơ tay, yếu ớt giãy giụa, nhưng lập tức bị Kỷ Dạ Bạch túm chặt trong tay, cô không thể nào thoát khỏi vòng tay như gọng kìm ấy.
Đến lúc Ninh Hề Nhi sắp hết hơi tới nơi thì Kỷ Dạ Bạch mới buông cô ra.
"Khốn nạn! Cậu làm cái gì vậy?" Phổi Ninh Hề Nhi sắp vỡ luôn rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng khiến ánh mắt của Kỷ Dạ Bạch lại càng thêm thâm trầm.
"Không cho phép cậu quyến rũ những tên đàn ông khác sau lưng tôi!" Kỷ Dạ Bạch ngang ngược hếch cằm.