Lương Trục Nguyệt trợn trắng mắt: "Không được! Mấy đứa phải gọi chị là chị!"
Miêu Miêu hừ một tiếc, làm mặt xấu với cô ta: "Cô cô! Cô cô!"
"Mày... mày..." Chưa bao giờ ngờ có ngày cô ta lại bị một đứa bé làm cho tức đến hộc máu.
"Cô không muốn cho cháu gọi cô là cô ấy hả?" Miêu Miêu gian xảo đảo mắt, nở nụ cười ngọt ngào. Lương Trục Nguyệt cho là cô bé sợ rồi nên muốn đổi cách gọi, ai ngờ cô bé lại kêu to: "Bác gái!"
Phụt!
Cô ta quả thực muốn hộc máu rồi! Cô bé này trông đáng yêu thế mà sao lại khó bảo như vậy?
"Con nhóc thối này!" Lương Trục Nguyệt giận không kìm được đưa tay muốn đẩy Miêu Miêu.
Hàn Nại Sâm đứng chắn trước mặt Miêu Miêu, tuy là con trai nhưng dù sao cậu nhóc cũng còn nhỏ, sức lực không đủ, bị một người trưởng thành như Lương Trục Nguyệt đẩy một cái thì lập tức ngã xuống đất.
Lương Trục Nguyệt nhất thời lại hơi luống cuống, cô ta e dè nói: "Chị, chị không cố ý đâu."