"Dạ Mặc! Trục Nguyệt cũng coi như là em gái cậu, chúng ta quen biết nhau từ nhỏ mà, tôi cam đoan trở về sẽ dạy dỗ con bé!" Lương Thiên Lý thề thốt đảm bảo.
Kỷ Dạ Mặc liếc nhìn anh ta: "Nếu đã như vậy thì tôi và cậu không còn gì để nói nữa! Cô ta phạm phải sai lầm, thế nhưng việc đầu tiên cậu làm không phải là bắt cô ta xin lỗi mà là bênh vực bao che. Người bị tổn thương đâu phải là cậu, tất nhiên cậu không thấy đau rồi."
Lương Thiên Lý cắn răng, song lại không biết nên nói gì.
Nguyễn Tây Hạ nằm trên giường rên rỉ một tiếng rồi từ từ tỉnh lại.
Kỷ Dạ Mặc đỡ cô ngồi dậy, còn săn sóc đệm một chiếc gối vào sau lưng cô.
"Khụ khụ... nước..."
Kỷ Dạ Mặc lấy nước ấm ở trên tủ đầu giường tới, anh đã dặn dì Lưu cắm ống hút sẵn để tránh cho Nguyễn Tây Hạ khỏi bị sặc.
Thấy anh chăm sóc Nguyễn Tây Hạ thành thạo như đã từng làm trăm ngàn lần, ánh mắt Lương Thiên Lý tràn đầy sự ghen tị.