"Đã ngủ với người khác rồi? Cho nên anh không chê bai tôi là tôi phải đội ơn cảm tạ anh ấy hả?" Nguyễn Tây Hạ mỉm cười quyến rũ, ngón tay cô vạch một đường từ sống mũi cao thẳng đến bờ môi mỏng của anh ta, cổ họng gã đàn ông lập tức cuộn lên cuộn xuống.
Anh ta tóm lấy tay cô, giọng nói khàn đặc: "Anh không có ý đó... Tây Hạ, cho dù xuất phát từ phương diện nào mà suy xét thì anh cũng là một bạn đời rất tốt, vì sao em không thể thử lựa chọn anh?"
Nguyễn Tây Hạ rút tay về, nhìn thẳng vào anh ta: "Câu nói này tôi đã nói với anh mười năm trước rồi. Tôi không thích anh, cho đến hôm nay tôi vẫn không thích anh. Nói thật, mấy năm nay anh đối xử tốt với tôi, tôi rất cảm động. Thế nhưng điều này không đủ để trở thành lý do tôi muốn cùng anh chung sống nửa đời còn lại. Tôi thà rằng cô đơn một mình cũng không muốn tạm bợ. Lương Thiên Lý, anh từ bỏ đi, tôi tin với điều kiện của anh, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được một người con gái tốt mà hai bên đều có tình cảm với nhau."