Ánh mắt của Ngôn Dịch Thâm sâu thẳm, dường như đã hiểu rõ tất cả.
Người nào đó... dường như không nhịn nổi đâu.
Gã cười cười rồi tìm đại một nữ sinh để cùng lên đu quay khổng lồ.
Còn Tần Cẩn Du thì vô cùng khó xử, lần đi chơi này hội học sinh có 41 người, nếu như hai người một nhóm thì chắc chắn sẽ có một người bị thừa ra.
Không cần nghĩ cũng biết người thừa ra chắc chắn là cô ta.
Cô ta tức phát điên, trơ mắt nhìn nhìn từng đôi từng đôi lên đu quay khổng lồ!
...
"Ê này này! Ai muốn ngồi đu quay với cậu! Buông tôi ra!" Ninh Hề Nhi đập đập vào cánh tay Kỷ Dạ Bạch nhưng hắn chỉ nhắm mắt làm ngơ, khóa luôn cửa buồng đu quay lại.
Đu quay khổng lồ chầm chậm khởi động, hơi chao đảo, lắc lư.
Ninh Hề Nhi sợ đến mức run bần bật, Kỷ Dạ Bạch lại độc mồm: "Không muốn ngồi cùng thì nhảy xuống đi!"
"Cậu..." Ninh Hề Nhi tức giận cắn răng, hận không thể đập cho Kỷ Dạ Bạch một phát!
Tên khốn nạn này!