"Còn cô thì cho rằng cô là ai?" Nguyễn Tây Hạ vén mái tóc dài ra sau tai, đôi môi đỏ thắm hé mở, cô mỉm cười xinh đẹp: "Đến bố cô ở đây cũng không dám nói chuyện với tôi như vậy, ai cho cô can đảm mà dám gào thét với tôi hả?"
Lương Trục Nguyệt ghen tị vô cùng: "Chẳng phải cô chỉ dựa vào cái họ Nguyễn thôi sao!"
"Thì tôi họ Nguyễn đấy, làm sao?" Nguyễn Tây Hạ nhướng mày đầy vẻ kiêu ngạo và ngang ngược, gương mặt cô rạng rỡ đến mức khiến người ta phải kinh ngạc, đó là một vẻ đẹp lộng lẫy như hoa bỉ ngạn: "Quên không nhắc nhở cô, nhà họ Nguyễn chúng tôi đều rất nóng tính, lại chuyên bao che cho người nhà nữa. Người khác đối xử tốt với chúng tôi thì chúng tôi sẽ ăn khế trả vàng, người khác đối xử tệ bạc với chúng tôi thì tất cả mọi người trong nhà đều sẽ không tha cho kẻ đó!"