"Á á á á..."
Lương Trục Nguyệt kêu lên thảm thiết.
Nước trong bình giữ nhiệt tuy không nóng bỏng tay nhưng cũng coi như nước nóng. Lương Trục Nguyệt lập tức cảm thấy mặt mình nóng rát như bị bỏng vậy.
"Nguyễn Tây Hạ, cô là đồ điên!" Cô ta thét lên the thé.
Nguyễn Tây Hạ cười lạnh: "Mấy năm nay tôi đã từng gặp không ít kẻ đê tiện, thế nhưng loại người bị khinh thường mà còn sán lại như cô vẫn rất hiếm thấy đấy!"
"Cô... cô..." Lương Trục Nguyệt một tay ôm mặt một tay chỉ vào mặt cô, cô ta đau đến mức chảy nước mắt: "Ở trước mặt trẻ con mà cô còn hành động tàn nhẫn như vậy, cô đúng là đồ lòng dạ ác độc!"
Nguyễn Tây Hạ cứng người, vô thức nhìn về phía Miêu Miêu.
Từ trước tới nay cô luôn làm theo ý mình, kẻ nào dám khiến cô mất hứng, cô chắc chắn sẽ không cho đối phương được yên ổn.
Trong mắt người lớn thì có lẽ không có gì không ổn cả, nhưng Miêu Miêu chỉ là một đứa bé, con bé liệu có cho rằng cô quá tàn nhẫn hay không?