Vẻ mặt tủi thân như sắp khóc đến nơi của cô bé lập tức làm cho Nguyễn Tây Hạ luống cuống.
Cô không có kinh nghiệm dỗ trẻ con, dưới tình thế cấp bách đành trả lại con mèo trong tay cho Miêu Miêu: "Em... em đừng khóc, chị đâu có không thích em, em cầm cái này chơi đi..."
Vẻ mặt Miêu Miêu như bị đả kích, đây là món đồ chơi cô bé thích nhất, nhưng mà chị gái xinh đẹp cũng không thèm...
Cô bé dẩu môi, nước mắt lại trào ra, nhưng cô bé bướng bỉnh không chịu để rơi nước mắt.
Trái tim Nguyễn Tây Hạ đau đớn.
Không biết vì sao, vừa nhìn thấy cô bé buồn rầu, cô liền thấy khó chịu theo.
"Em tên là... Miêu Miêu sao?" Cô hỏi.
Miêu Miêu nghẹn ngào "dạ" một tiếng.