Kỷ Dạ Mặc vừa ôm Nguyễn Tây Hạ vào đến nhà thì trên ghế sofa phòng khách ló ra hai cái đầu nhỏ.
"Ơ, chị gái xinh đẹp!" Lần trước Miêu Miêu nằm viện, Nguyễn Tây Hạ đã đến thăm cô bé, cô bé vẫn còn nhớ rõ Nguyễn Tây Hạ đấy.
Kỷ Dạ Mặc suỵt một tiếng: "Đừng ồn, cô ấy đang ngủ."
Miêu Miêu ngoan ngoãn gật đầu, dùng ánh mắt mong ngóng nhìn anh ôm Nguyễn Tây Hạ vào trong phòng.
Hàn Nại Sâm thấy cô bé bị thu hút, ngay cả phim hoạt hình yêu thích nhất cũng không xem thì nghi ngờ hỏi: "Miêu Miêu, sao cậu không xem hoạt hình nữa?"
"Tớ không có tâm trạng." Cô bé nói như bà cụ non, nhưng giọng điệu non nớt nghe thế nào cũng thấy đáng yêu.
"Sao vậy?"
"Tớ muốn chị gái xinh đẹp làm mẹ của tớ... nhưng mà anh trai là đồ ngốc, không theo đuổi được chị ấy."
Hàn Nại Sâm toát mồ hôi: "Chuyện này không thể miễn cưỡng đâu..."
"Nhưng mà tớ rất thích chị ấy!" Miêu Miêu cố chấp nói.
"Cậu thích chị ấy ở điểm nào?"
"Xinh đẹp đó!"