Đó chỉ là một nụ hôn phớt nhẹ nhàng, dịu dàng như một chiếc lông vũ lướt qua đầu quả tim.
Cơ thể cao lớn của Ngôn Dịch Thâm bỗng run lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô gái bé nhỏ trước mặt mình.
Cô... hôn gã phải không? Vậy mà cô lại chủ động hôn gã!
Dù là Ngôn Dịch Thâm trước nay luôn bình tĩnh và xấu xa là thế, nhưng khi gặp phải tình huống này lại không biết phải xử lý ra sao, giống hệt cậu thanh niên mới biết yêu.
"Ngủ ngon nhé, ngày mai lại gặp." Giản Nghi Tuyết đỏ mặt nói.
Ngôn Dịch Thâm ngơ ngẩn trả lời lại một câu "ngày mai gặp lại", sau đó lập tức trông thấy cảnh Giản Nghi Tuyết quay đầu chạy đi, đập đầu vào cửa phòng.
"A..!" Giản Nghi Tuyết chỉ cảm thấy xấu hổ chết mất, cô bò dậy bằng cả tay lẫn chân, mở cửa chạy tót vào trong, sau đó cấp tốc đóng cửa lại tựa như con thỏ đang chạy trối chết.