"Cái… cái gì?"
Giản Thắng Bảo hoảng sợ, cậu ta di chuyển cái cổ cứng nhắc nhìn về phía Giản Nghi Tuyết.
Đối diện với ánh mắt của Giản Nghi Tuyết, cậu ta không hiểu vì sao lại rùng mình.
Ánh mắt của cô lạnh lùng như thể nhìn một người xa lạ.
Nhớ đến việc từ nhỏ cậu ta không coi bà chị này ra gì, còn bày đủ trò bắt nạt chị ta, bây giờ lại phải cầu xin chị ta, trong lòng Giản Thắng Bảo vô cùng khó chịu.
Tên áo đen phất tay ra hiệu cho tay sai thả Giản Thắng Bảo ra, một đám người đứng bên cạnh xem trò vui.
Giản Thắng Bảo xoắn xuýt hồi lâu mới lề mề bước đến trước mặt Giản Nghi Tuyết.
"Chị..." Cậu ta cố gắng nở nụ cười, vẻ mặt kia khỏi nói khó coi biết chừng nào, thế nhưng bây giờ cậu ta không thể dễ dàng bỏ cuộc được, bởi vì hiện tại một câu nói của Giản Nghi Tuyết rất có thể sẽ quyết định sự sống chết của cậu ta.
Giản Nghi Tuyết tự giễu nhếch miệng: "Có chuyện gì?"