Bà Giản mở miệng trước tiên: "Tiểu Tuyết à, con nhìn con đi, bây giờ con tìm được một người bạn trai giàu có như vậy rồi thì hãy bảo bạn trai con cứu em trai con đi!"
"Cứu nó?" Giản Nghi Tuyết không dám tin những lời mẹ cô vừa nói, giọng cô nghẹn ngào: "Mẹ, mẹ có nghe thấy không, nó thế chấp bộ phận cơ thể của cả nhà chúng ta đấy!"
Bà Giản ngượng ngùng không nói gì nữa.
Nói thật lòng, bà ta đã rất thất vọng đối với đứa con trai này.
Ông Giản trợn mắt trừng trừng, giọng to như chuông đồng: "Nó là em trai mày! Là đứa độc đinh của nhà họ Giản chúng ta! Hương khói của nhà họ Giản chúng ta không thể bị đứt đoạn được!"
Giản Nghi Tuyết nhếch miệng nở nụ cười thê lương.
"Con trai là người, con gái thì không phải là người sao? Con trai có thể kế thừa hương khói, con gái thì không thể kéo dài huyết mạch sao?"
Ông Giản lạnh lùng quở trách: "Mày thì biết cái gì!"